Bài viết

7/9/12

Thư gửi cha chính xứ

 Dưới đây là nội dung Email mà tôi vừa gửi cha chính xứ giáo xứ Our Lady of La Vang về một số vấn đề liên quan tới việc ăn của cúng của người Công Giáo.

Bởi với tôi thì xưa nay trong lúc hướng dẫn về giáo lý CG, tôi đã không ngăn trở ai ăn gì uống gì, nếu...không bị đau bụng.  Vì có câu '' đâu có tình yêu thương ở đó có đức chúa trời, đâu có lòng từ bi, ở đó có ân sủng người''. Cho nên nếu ăn mà mất tình thương, thì đừng ăn , nếu không ăn mà mất tình cảm thì cứ ăn. 

Cá nhân tôi từng ăn ở, sinh hoạt ,học hỏi trong các chùa và từng huấn luyện cho không ít tu sĩ PG. Nải chuối chín vàng từ bàn phật, được vị tu sĩ mang xuống mời, quả thật rất ngon. Tôi chẳng tin nổi chỉ ăn quả chuối ấy mà mình phải vào hỏa ngục. Có người cho rằng trước khi ăn quả chuối ấy thì nên nói cho người mời biết là đáng lẽ tôi không được ăn, nhưng... vì... tôi sẽ ăn, để chứng minh đức tin với người ngoại đạo.

Cái lời ấy xem ra cũng...mệt và chẳng ý nghĩa gì mấy.  

**********

Kinh thưa cha,

Bỏ qua những lời chúc tụng sáo rỗng thường có ở đầu và cuối mail, con xin vào thẳng vấn đề để khỏi mất thời gian của cha.

Thưa, đó là con muốn xin được đề cập lại về việc '' ăn của cúng '' mà dường như nó vài lần thành vấn nạn của chính xứ của chúng ta. Theo anh Thanh đã từng trình bày trước lớp giáo lý dự tòng là đã xin ý kiến minh thị từ hai cha, nhưng mỗi cha lại trả lời mỗi cách khác nhau. Cha nói được, cha bảo không. Rồi trong bữa họp vừa rồi, cha lại cho rằng những người ngoại không bao giờ mang của cúng cho người công giáo dùng, vì họ tự biết (!?) và của cúng thường ít nên không...đủ chia cho nhiều người (!?).

Thưa, nếu với hai ý đó thì thật vẫn không rõ ràng cho lắm với những tình huống thực tế ngoài xã hội. Lúc đó con muốn thưa ngay nhưng vì cha chỉ cho phép buổi họp trong vòng 1 tiếng đồng hồ mà thôi, nên giờ con xin được trình bày thêm như sau:

Thứ nhất : Con không thể tưởng tượng nổi tất cả các người ngoại đều biết việc có gì ngăn trở khi ăn của cúng của người CG chúng ta. Bởi ngay người CG cũng còn biết bao người hoang mang hay không hề quan tâm đến điều đó. Mà cho dù họ ( Lương dân ) có biết thì cũng chưa chắc họ sẽ giúp mình giữ đạo. Bởi cùng tùy theo địa vị của từng người mà sẽ có những cách đối xử khác nhau và cũng tùy địa vị của mình mà mình hành xử khác nhau.

Thứ hai : Con không cho là đồ cúng chỉ nhỏ nhoi và không...đủ chia tới chúng ta trong bữa tiệc của anh em tôn giáo khác. Bởi xin đơn cử một ví dụ nhỏ là ngay tại xứ sở này, nơi các shop may hay các cơ sở thương mại bên Lương, họ vẫn thường cúng kiếng cả con hay vài con...heo quay. Sau khi cúng bái, thì con hay những con heo đó được chia ra cho nhiều người đánh chén. Thậm chí còn gói về cho cả thân nhân ở nhà thì mới mong tiêu thụ hết những vật cúng ấy.

Do hai điều con vừa nêu trên thì dường như sự trả lời của cha trong bữa họp ấy chưa được xác đáng, nếu không nói là thêm sự ngộ nhận. Do vậy con mong được cha minh thị dạy bảo thêm, vì đây vẫn là vấn đề rất nhỏ và khá dễ giải thích trong khi còn nhiều điều to lớn hơn về đức tin và giáo luật trong thời đại ngày nay.

Cuối cùng với lời phán dạy của Chúa trong bài PA tuần qua ": Không có cái gì từ bên ngoài vào trong con người lại có thể làm cho con người ra ô uế được; nhưng chính cái từ con người xuất ra, là cái làm cho con người ra ô uế." Và với hai link dưới đây, xin cha vui lòng đọc. ( link của dòng Phan Sinh và trang Dũng Lạc )

http://www.ofmvn.org/component/content/article/63-cac-van-de-khac/1048-Tại-sao-Giáo-hội-Công-giáo-lại-cho-phép-ăn-của-cúng

http://www.dunglac.org/index.php?m=module3&v=chapter&ib=498&ict=6203

Với hai bài viết này, con cảm thấy vấn đề được tháo cởi một cách nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Kính cha,

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét