
Đại đa số thân nhân họ hàng nội ngoại của tôi đều đã định cư từ lâu ở hải ngoại. Ở trong nước chỉ còn lại vài người và những người ấy đều đã ''giàu sang phú quý''.cũng chính vì lẽ ấy mà họ khước từ cuộc sống lưu vong xứ người, chứ hầu hết họ đều có diện xuất cảnh đoàn tụ cũng từ lâu. Cuộc sống ở trong nước nhiều tiền lắm của thì họ khá an nhàn. Kẻ nghèo nhất cũng xây được nhà để cho mướn rồi rung đùi ngồi chơi suốt ngày đợi đầu tháng làm người ''thu thuế''. Có điều là con cháu của họ chứng kiến sự thảnh thơi của cha mẹ,nên không biết giá trị của lao động, không biết thế nào là đồng tiền mồ hôi nước mắt, nên càng lớn càng trở chứng. lũ tụi nó chẳng mấy đứa ăn học cho ra hồn. Con gái chưa kịp lớn đã nhảy dựng đi tìm trai. Trai chưa kịp lớn đã tơn tớn cái mặt mà suốt ngày gái gú.
Bởi thế từ lâu tôi đã cắt hoàn toàn sự liên lạc với họ và trong hai lần về thăm Việt Nam, thì chẳng lần nào tôi đến với bất cứ ai là họ hàng ruột thịt và tôi vẫn nói với nhiều người rằng .. Tôi về bởi người dưng và vì người dưng. Mà trong những NGƯỜI DƯNG ấy lại chọn lựa để đến với những người dưng thân nghĩa. Những ai giàu có địa vị,những linh mục khả kính,những võ sư đã thành danh...tôi đều không đến. Thậm chí những buổi ''yến tiệc'' được chiêu đãi nơi những quán xá sang trọng tôi đều khước từ hoặc rất miễn cưỡng mà tham dự. Điều ấy cũng khiến cho một số người kẻ khóc người buồn. Bởi tôi vẫn nhìn họ bằng ánh mắt khi xưa. Ánh mắt tạm gọi là ''trọng nghĩa khinh tài''. Có người mời đi ăn, tôi trả lời ''coi như đã ăn rồi. Cần LÒNG không cần THỊT''.
Để rồi có chị phụ huynh nói '' chưa thấy việt kiều nào như thầy. Việt kiều toàn uống trà đá!''. Đúng vậy uống trà đá,ăn cơm bụi,ở phòng thuê và sáng chiều thường ở công viên mà dạy cho mấy đứa học trò cũ mới ngày nào. Gần hai tháng trời ở quê hương chỉ một lần ra khỏi Sài Gòn để dẫn đoàn hành hương và đêm cuối cùng trước khi lên máy bay mới nhìn thấy đường hoa Nguyễn Huệ. Gia hạn máy bay ở thêm 5 ngày để tỏ lòng lưu luyến với những ''người dưng thân nghĩa'', thì phải kêu đứa con út '' Con ra máy ATM rút cho ba 500 ngàn''. Rồi khi tới phi trường thì móc túi còn được 150 ngàn tiền dư mang theo luôn làm kỷ niệm.
Hai hôm nay vẫn còn bần thần. Mà lạ một điều là qua tới bên này càng bần thần hơn cả lúc ở sân bay. Bởi lẽ biết rằng ngày về còn xa lắm. Có khi lần tới về nước thì nhiều sự đã thay đổi. Muốn gì thì muốn cũng khó mà được như những ngày vừa trải qua. Trước khi viết tiếp tâm sự này, với tay lật đại trang Kiều thì có đoạn :
"Từ phen chiếc lá lìa rừng
Thăm tìm luống những liệu chừng nước mây
Rõ ràng hoa rụng hương bay
Kiếp sau họa thấy kiếp này hẳn thôi"
****
Đọc những comment,rồi những Email gửi tấp nập trong vài ngày nay, mà thấy lần về này không uổng công chút nào. Có nhiều điều tốt đẹp đã hoàn tất. Có nhiều điều tốt đẹp đã bắt đầu. Có nhiều điều tốt đẹp đang kế tục. Có cái xấu hóa thành tốt. Cái tốt rồi sẽ tốt hơn. Thế thì duyên vẫn đó, phúc còn đây.
Nhớ những ánh mắt tiếng cười. Nhớ gói xôi bắp, trái chuối bom.Nhớ bình nước trà xanh, khoai mì luộc thơm lừng. Nhớ rau muống xào chao, rau cần nước ngọt thơm, tô canh từ vườn sau, mít vàng từ tay hái. Nhớ bánh chưng ăn sớm, câu đối tết, bức thư pháp giờ treo. Xúc động lời tiễn đưa. Chạnh lòng biết bao lời mời chân tình xin dừng chân nán lại.
Tình nghĩa đời thường đại quý. Vàng bạc danh lợi nào có thể đổi trao?
****
Về với người dưng. Đi với người dưng. Ăn cùng mâm, ngủ cùng chiếu. Hát cùng bản nhạc, đọc cùng lời kinh. Ừ nghĩa ừ tình...Mãi cảm ơn lòng tri ngộ
Giờ xứ lạnh ấm lòng mà nhớ. Nhớ người dưng.
Xin hẹn ngày trở lại. Chết cũng trở lại.Chết nguyện hồn linh đường cũ mà về.
Tết đến rồi mạnh khỏe cả nha !
Tịnh Mạc
Đêm 24 Tết Tân Mão 2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét