Hôm nay là ngày đẹp giời, nên kể vài chuyện...chết nghe chơi. Đáng ra thì kể những chuyện ...chết mà mình từng chứng kiến, nhưng trong lúc tìm ảnh minh họa cho đầu bài, thì tình cờ đọc được một chuyện chết rất ly kỳ. Chuyện chết này còn hay hơn chuyện chết mà mình định kể. Đó là chuyện một người thanh niên chết trẻ, sau khi chết đã sống lại thêm 13 ngày và chịu nhận bí tích rửa tội mà trở thành người Công Giáo. Rồi anh ấy lại chết thêm lần nữa và đi luôn không trả lại. Chuyện chết này được đăng trên báo Công An Nhân Dân vào tháng 8/2011.
Ở xứ ta, nhất là các vùng nông thôn hẻo lánh, khi có người bệnh vừa tắt thở, người thân liền nghĩ ngay rằng họ đã chết, không cần ý kiến giám định của bác sĩ đã báo tử rồi chôn cất. Liệu đã có trường hợp nào, sau khi mồ yên mả đẹp, người chết bừng thức giấc rồi… chết tiếp vì ngộp thở?
Một trường hợp kỳ quặc
Chuyện xảy ra từ năm 2002 nhưng đến tận bây giờ, người dân ở khu Miễu, hẻm 45, đường Huỳnh Thúc Kháng, phường An Nghiệp, quận Ninh Kiều, TP Cần Thơ vẫn còn bàng hoàng khi nhớ lại cái chết lạ kỳ của anh Võ Thanh Tòng ngụ ở nhà số 53/68.
Võ Thanh Tòng sinh năm 1969, là một thanh niên hiền lành, khỏe mạnh. Anh có 5 anh chị em gồm 4 trai, 1 gái. Tất cả đều có gia đình riêng. Hầu hết anh chị em của anh đều sống bằng nghề thợ hồ, thợ bê (thợ quét vôi, sơn nội ngoại thất). Anh Tòng là một thợ bê giỏi và siêng năng nên việc làm luôn luôn ổn định. Những người hàng xóm đều nhận định anh là người lành tính. Ngoài chuyện uống rượu nhiều sau những buổi làm việc cực nhọc, anh Tòng không có thói hư tật xấu nào nữa. Năm 24 tuổi, anh cưới vợ và sinh được một cô con gái xinh xắn.
Khoảng giữa năm 2001, anh thường bị đau bụng âm ỉ. Khi đi khám ở Bệnh viện Đa khoa Cần Thơ, các bác sĩ phát hiện anh bị viêm gan thời kỳ cuối. Do phát hiện muộn nên việc chữa trị rất khó khăn. Anh được các bác sĩ điều trị ngoại trú suốt 9 tháng ròng nhưng bệnh tình không thuyên giảm mà ngày càng trầm trọng. Đến tháng 3/2002, thấy tình trạng sức khỏe của anh có vẻ nguy kịch nên các bác sĩ quyết định cho anh điều trị nội trú.
Bà Nguyễn Thị Bảy - mẹ ruột anh Tòng - kể: "Đó là buổi chiều ngày 20 tháng 2 âm lịch tức ngày 2/4/2002, bác sĩ đang vô nước biển (truyền dịch, đạm) thì nó vật vã rồi tắt thở, chết".
Các bác sĩ đã hết lòng cấp cứu anh Tòng nhưng cũng đành lắc đầu bất lực. Anh được xác định chết lâm sàng bởi tim ngừng đập, mạch bằng không, não đồ ngưng hoạt động. Bà mẹ chứng kiến cái chết của con trai đã gào khóc thảm thiết. Tất cả những người bệnh nằm cùng phòng với anh đều đến chia buồn với bà. Các bác sĩ làm thủ tục cho bà Bảy đem thi thể con trai về nhà mai táng. Bà Bảy giãi bày: "Tôi rất đau buồn. Lúc đó, nó mới 33 tuổi. Đứa con gái của nó còn quá nhỏ đã phải mồ côi cha".
Bà Bảy cầm giấy y chứng của bệnh viện rồi cùng với anh chị của Tòng gọi xe lôi chở thi thể anh về nhà làm đám tang (Thời điểm đó xe lôi chưa bị cấm hoạt động). Thi thể anh Tòng được quấn tạm trong tấm mền đặt nằm ngửa trên thùng xe lôi. Bà Bảy và các anh em trai của Tòng ngồi xung quanh giữ cho xác không rung lắc theo nhịp xe chạy. Đoạn đường từ bệnh viện về nhà chỉ khoảng 5 km.
Khi xe lôi chạy gần đến nhà, đột nhiên anh Tòng ngồi bật dậy gào lớn liên tục: "Bà con ơi ra đón xác Võ Thanh Tòng về nè!". Mọi người chứng kiến đều thất kinh hồn vía. ông tài xế xe lôi suýt buông xe bỏ chạy.
Nghe tin anh Tòng đã chết rồi sống lại, hàng ngàn người hiếu kỳ từ các nơi kéo đến xem chật cả hẻm nhà.
Suốt đêm đầu tiên, anh Tòng không ngủ mà cứ múa máy tay chân la hét: "Võ Thanh Tòng chết rồi bà con ơi!". Cả gia đình phải thức suốt đêm canh giữ. Đến sáng, khi mọi người mỏi mệt ngủ quên, anh Tòng rời nhà đi mất. Mọi người túa nhau đi tìm. Thì ra, anh Tòng tự đón xe honda ôm trở lại bệnh viện.
Bà Xuân, cư ngụ tại Thới Long, Ô Môn, TP Cần Thơ là một bệnh nhân nằm cùng phòng và gần giường của Võ Thanh Tòng, đã chứng kiến sự việc kể: "Hôm trước tui thấy thằng út (tức anh Tòng) đã chết, gia đình đưa xác về nhà. Sáng hôm sau, tui còn đang mê ngủ bỗng nghe tiếng Tòng nói sang sảng: "Hôm qua bác sĩ mới vô nước biển cho tui có nửa chai, bây giờ vô nước biển tiếp cho tui đi". Tưởng mình nằm mơ thấy hồn thằng út về, tui sợ quíu cẳng. Còn đang kinh hoàng thì lại nghe nó nói tiếp: "Tui chưa chết. Tui còn sống mà". Tui mở mắt ra thì thấy nó đang ngồi ngay trên cái giường nó nằm chết hôm qua. Hoảng vía, tui bỏ chạy. Một số người nằm cùng phòng cũng bỏ chạy. Nó cứ nói chuyện leo lẻo như chưa hề chết".
Theo lời của bà Bảy, khi gia đình đến thì các bác sĩ đã xin lại các giấy tờ, y chứng rồi động viên gia đình đem anh Tòng về nhà vì không thể cứu chữa được nữa. Gia đình lại đưa anh Tòng về nhà. Kể từ hôm đó, cả con hẻm không thể ngủ yên giấc. Ban ngày anh nằm dưới đất, mắt mở thao láo, im lặng nhìn lên trần nhà. Ban đêm, anh nói leo lẻo đủ thứ trên đời. Khi cao hứng, anh còn hát nghêu ngao. Ai hỏi anh cũng khẳng định mình đã chết rồi. Các linh mục, các nhà sư hay tin đã đến tận nơi tụng kinh cho anh.
Chị Cẩm Thy là cháu họ của anh Tòng kể: "Cha linh mục nhà thờ Bảo Lộc (quận Ninh Kiều) đến cầu kinh cho ổng. Vừa gặp cha, ổng đòi cha rửa tội và xin vào đạo. Gia đình bên nội tôi đều theo đạo Phật, đâu có ai theo đạo Thiên Chúa".
Suốt 13 ngày đêm sống lại, anh Tòng không chịu ăn uống gì cả, mặc dù gia đình ép rất nhiều. Anh cứ bảo, chết rồi còn ăn uống làm gì. Đến ngày thứ 13, anh chịu ăn vài muỗng cháo rồi gọi vợ vào bảo viết giấy cam kết: "Nếu tôi sống thì cứ để bé Vy bên ngoại (Mấy ngày đó, chị Thảo vợ anh Tòng đã đem con gái sang ở tạm bên ngoại để tránh cháu bé chứng kiến chuyện hãi hùng). Khi tôi chết thật thì nhớ đem bé Vy về chịu tang tôi". Anh Tòng tự tay viết bản cam kết, bắt vợ ký tên vào rồi anh cũng ký tên.
Tiếp đó anh Tòng nói: "Bây giờ tôi đi đây". Anh nằm im nhắm mắt suốt mấy giờ rồi… chết hẳn. Đám tang của anh được tiến hành theo cả hai nghi lễ: Thiên Chúa giáo lẫn Phật giáo. Khi đưa linh cữu anh ra nghĩa địa, đoàn sư Phật giáo đi trước tụng kinh, đoàn Thiên Chúa giáo đi sau hát thánh ca, thân nhân, bạn hữu đi cạnh quan tài, người hiếu kỳ nối đuôi thành đoàn dài ( Trích bài phóng sự " Khi “thần chết” thích đùa " của t/g Nông Huyền Sơn ).

Nguồn xem thêm : http://antg.cand.com.vn/vivn/phongsu/2011/9/76099.cand
Ở xứ ta, nhất là các vùng nông thôn hẻo lánh, khi có người bệnh vừa tắt thở, người thân liền nghĩ ngay rằng họ đã chết, không cần ý kiến giám định của bác sĩ đã báo tử rồi chôn cất. Liệu đã có trường hợp nào, sau khi mồ yên mả đẹp, người chết bừng thức giấc rồi… chết tiếp vì ngộp thở?
Một trường hợp kỳ quặc
Chuyện xảy ra từ năm 2002 nhưng đến tận bây giờ, người dân ở khu Miễu, hẻm 45, đường Huỳnh Thúc Kháng, phường An Nghiệp, quận Ninh Kiều, TP Cần Thơ vẫn còn bàng hoàng khi nhớ lại cái chết lạ kỳ của anh Võ Thanh Tòng ngụ ở nhà số 53/68.
Võ Thanh Tòng sinh năm 1969, là một thanh niên hiền lành, khỏe mạnh. Anh có 5 anh chị em gồm 4 trai, 1 gái. Tất cả đều có gia đình riêng. Hầu hết anh chị em của anh đều sống bằng nghề thợ hồ, thợ bê (thợ quét vôi, sơn nội ngoại thất). Anh Tòng là một thợ bê giỏi và siêng năng nên việc làm luôn luôn ổn định. Những người hàng xóm đều nhận định anh là người lành tính. Ngoài chuyện uống rượu nhiều sau những buổi làm việc cực nhọc, anh Tòng không có thói hư tật xấu nào nữa. Năm 24 tuổi, anh cưới vợ và sinh được một cô con gái xinh xắn.
Khoảng giữa năm 2001, anh thường bị đau bụng âm ỉ. Khi đi khám ở Bệnh viện Đa khoa Cần Thơ, các bác sĩ phát hiện anh bị viêm gan thời kỳ cuối. Do phát hiện muộn nên việc chữa trị rất khó khăn. Anh được các bác sĩ điều trị ngoại trú suốt 9 tháng ròng nhưng bệnh tình không thuyên giảm mà ngày càng trầm trọng. Đến tháng 3/2002, thấy tình trạng sức khỏe của anh có vẻ nguy kịch nên các bác sĩ quyết định cho anh điều trị nội trú.
Bà Nguyễn Thị Bảy - mẹ ruột anh Tòng - kể: "Đó là buổi chiều ngày 20 tháng 2 âm lịch tức ngày 2/4/2002, bác sĩ đang vô nước biển (truyền dịch, đạm) thì nó vật vã rồi tắt thở, chết".
Các bác sĩ đã hết lòng cấp cứu anh Tòng nhưng cũng đành lắc đầu bất lực. Anh được xác định chết lâm sàng bởi tim ngừng đập, mạch bằng không, não đồ ngưng hoạt động. Bà mẹ chứng kiến cái chết của con trai đã gào khóc thảm thiết. Tất cả những người bệnh nằm cùng phòng với anh đều đến chia buồn với bà. Các bác sĩ làm thủ tục cho bà Bảy đem thi thể con trai về nhà mai táng. Bà Bảy giãi bày: "Tôi rất đau buồn. Lúc đó, nó mới 33 tuổi. Đứa con gái của nó còn quá nhỏ đã phải mồ côi cha".
Bà Bảy cầm giấy y chứng của bệnh viện rồi cùng với anh chị của Tòng gọi xe lôi chở thi thể anh về nhà làm đám tang (Thời điểm đó xe lôi chưa bị cấm hoạt động). Thi thể anh Tòng được quấn tạm trong tấm mền đặt nằm ngửa trên thùng xe lôi. Bà Bảy và các anh em trai của Tòng ngồi xung quanh giữ cho xác không rung lắc theo nhịp xe chạy. Đoạn đường từ bệnh viện về nhà chỉ khoảng 5 km.
Khi xe lôi chạy gần đến nhà, đột nhiên anh Tòng ngồi bật dậy gào lớn liên tục: "Bà con ơi ra đón xác Võ Thanh Tòng về nè!". Mọi người chứng kiến đều thất kinh hồn vía. ông tài xế xe lôi suýt buông xe bỏ chạy.
Nghe tin anh Tòng đã chết rồi sống lại, hàng ngàn người hiếu kỳ từ các nơi kéo đến xem chật cả hẻm nhà.
Suốt đêm đầu tiên, anh Tòng không ngủ mà cứ múa máy tay chân la hét: "Võ Thanh Tòng chết rồi bà con ơi!". Cả gia đình phải thức suốt đêm canh giữ. Đến sáng, khi mọi người mỏi mệt ngủ quên, anh Tòng rời nhà đi mất. Mọi người túa nhau đi tìm. Thì ra, anh Tòng tự đón xe honda ôm trở lại bệnh viện.
Bà Xuân, cư ngụ tại Thới Long, Ô Môn, TP Cần Thơ là một bệnh nhân nằm cùng phòng và gần giường của Võ Thanh Tòng, đã chứng kiến sự việc kể: "Hôm trước tui thấy thằng út (tức anh Tòng) đã chết, gia đình đưa xác về nhà. Sáng hôm sau, tui còn đang mê ngủ bỗng nghe tiếng Tòng nói sang sảng: "Hôm qua bác sĩ mới vô nước biển cho tui có nửa chai, bây giờ vô nước biển tiếp cho tui đi". Tưởng mình nằm mơ thấy hồn thằng út về, tui sợ quíu cẳng. Còn đang kinh hoàng thì lại nghe nó nói tiếp: "Tui chưa chết. Tui còn sống mà". Tui mở mắt ra thì thấy nó đang ngồi ngay trên cái giường nó nằm chết hôm qua. Hoảng vía, tui bỏ chạy. Một số người nằm cùng phòng cũng bỏ chạy. Nó cứ nói chuyện leo lẻo như chưa hề chết".
Theo lời của bà Bảy, khi gia đình đến thì các bác sĩ đã xin lại các giấy tờ, y chứng rồi động viên gia đình đem anh Tòng về nhà vì không thể cứu chữa được nữa. Gia đình lại đưa anh Tòng về nhà. Kể từ hôm đó, cả con hẻm không thể ngủ yên giấc. Ban ngày anh nằm dưới đất, mắt mở thao láo, im lặng nhìn lên trần nhà. Ban đêm, anh nói leo lẻo đủ thứ trên đời. Khi cao hứng, anh còn hát nghêu ngao. Ai hỏi anh cũng khẳng định mình đã chết rồi. Các linh mục, các nhà sư hay tin đã đến tận nơi tụng kinh cho anh.
Chị Cẩm Thy là cháu họ của anh Tòng kể: "Cha linh mục nhà thờ Bảo Lộc (quận Ninh Kiều) đến cầu kinh cho ổng. Vừa gặp cha, ổng đòi cha rửa tội và xin vào đạo. Gia đình bên nội tôi đều theo đạo Phật, đâu có ai theo đạo Thiên Chúa".
Suốt 13 ngày đêm sống lại, anh Tòng không chịu ăn uống gì cả, mặc dù gia đình ép rất nhiều. Anh cứ bảo, chết rồi còn ăn uống làm gì. Đến ngày thứ 13, anh chịu ăn vài muỗng cháo rồi gọi vợ vào bảo viết giấy cam kết: "Nếu tôi sống thì cứ để bé Vy bên ngoại (Mấy ngày đó, chị Thảo vợ anh Tòng đã đem con gái sang ở tạm bên ngoại để tránh cháu bé chứng kiến chuyện hãi hùng). Khi tôi chết thật thì nhớ đem bé Vy về chịu tang tôi". Anh Tòng tự tay viết bản cam kết, bắt vợ ký tên vào rồi anh cũng ký tên.
Tiếp đó anh Tòng nói: "Bây giờ tôi đi đây". Anh nằm im nhắm mắt suốt mấy giờ rồi… chết hẳn. Đám tang của anh được tiến hành theo cả hai nghi lễ: Thiên Chúa giáo lẫn Phật giáo. Khi đưa linh cữu anh ra nghĩa địa, đoàn sư Phật giáo đi trước tụng kinh, đoàn Thiên Chúa giáo đi sau hát thánh ca, thân nhân, bạn hữu đi cạnh quan tài, người hiếu kỳ nối đuôi thành đoàn dài ( Trích bài phóng sự " Khi “thần chết” thích đùa " của t/g Nông Huyền Sơn ).

Nguồn xem thêm : http://antg.cand.com.vn/vivn/phongsu/2011/9/76099.cand
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét