Chán thấy trăm năm cái sự hề
Mẹ đời mỏi mệt nói cùng nghe
Xem ra nhân nghĩa thường... trắng nhách
Ngó lại đan tâm cũng... xanh lè
Gỗ mục son vàng sơn lắm lớp
Tàn y gấm tía khoác lên che
Nghoảnh mặt cái phường tu với tục...
Thảo hài thôi nhẹ bước đi-về.
Tịnh Mạc

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét