Bài viết

17/3/11

Cái đáng sợ của con người

Trong thời gian thế giới đang chứng kiến thảm cảnh xảy ra tại nước Nhật với hàng chục ngàn người đã chết trong chớp mắt từ vụ động đất kinh hoàng vừa qua và với chủ đề " Sẽ một lần phải chết '' mà tôi dự định sẽ trình bày tại CĐ Lời Chúa tuần này. Rồi với câu hỏi mang tính chia sẻ của một bạn viết trong blog : " Cái gì đáng sợ hơn cái chết?", tôi gom lại cả 3 bài thơ mà tôi đã làm với tên " Cái đáng sợ của con người ''. Trong đó bài " Cái đáng sợ của con người (I) nay khá phổ biến tại các trang mạng và các blog.

****

Cái đáng sợ của con người (I)

Cái đáng sợ của con người
Là không còn ai để nhớ
Những giấc ngủ không mơ
Và bước đi vô định
Lúc ấy
Bạn không là bạn nữa
Chẳng tin lời thề hứa
Chẳng nhìn mặt mình trong gương
Mọi sự rất tầm thường
Không có gì ý nghĩa
Có bao giờ bạn như thế?
Xin hãy tìm đến tôi
Biết đâu chúng ta sẽ nói những lời
Sẽ cùng đi mà chẳng cần nơi đến
Sẽ giã từ mà không ước hẹn
Dù một ai, dù chỉ một ai
Rồi thời gian mờ xóa nhạt phai
Khi đôi bóng tới tận cùng thế giới
Bạn hỡi!
Ta sẽ nhìn lại nhau
Rồi không nói một câu
Nhưng cười lên hòa tiếng
Tiếng cười sổ phá điều ác thiện
Chẳng còn chi cho một kiếp đau
Nhìn mây trắng trên đầu
Mà thản nhiên nhắm mắt
Chẳng bao lâu
Sẽ hóa thành bụi đất
Khi ấy
Trái đất vẫn xoay
Hết đêm lại ngày
Hoa nở rồi tàn
Lá xanh lá rụng
Những con người đang sống
Biết ai đâu !

Rạng sáng 25/12/2008


Cái đáng sợ của con người (II)

Tôi không tin chết đi là hết
Vì biết rằng sự sống chỉ đổi thay dù thân xác ấy vùi chôn
Tôi chỉ sợ những điều tốt đẹp chẳng còn
Hoặc hình ảnh thân thương trong lòng mình vỡ nát
Những gì thân nghĩa trở nên lạnh nhạt
Niềm vui hôm qua thành nỗi buồn sâu thẳm giờ đây
Biết rằng có khi là gió là mây
Nhưng chẳng phải tất cả là như thế
Đã từng thấy những sự chia ly trong lặng lẽ
Không tay vẫy
Chẳng tiếng giã từ
Trong tâm tư sóng bạc xóa tan từng niềm nhung nhớ
Thời gian là đáng sợ
Cho định kiếp mỏng giòn

Ừ ngại gì xác thân rệu rã dưới mồ chôn
Chỉ hoảng hốt khi linh hồn vỡ nát

19/2/2010

Cái đáng sợ của con người ( III )

Cái đáng sợ của con người
Là khi không còn biết sợ
Sự tử sinh
Là khi mặc kệ kẻ vô tình
Lòng chẳng chút buồn đau,hận oán...
Là khi nhìn quanh một mình không kẻ thù người bạn...
Ân chẳng thiết đền, oán thả nước dòng trôi
Hình như muôn sự trên đời
Vô nghĩa
Ngẩng đầu là Thiên, cúi đầu là Địa
Dửng dưng
Dẫu biết rằng Đông rồi qua, sẽ rồi Xuân
Mưa dần tạnh, nắng dần lên
Ừ đấy !
Gặp ai quen giữa đường.. Ngó lơ
Mặc họ đưa tay vẫy
Cửa nhà không trông người gõ, điện thoại chẳng muốn chuông reo
Thư án mốc meo
Giấy vàng mực úa
Để rồi như là nấm mộ
Mà chẳng phải ở nghĩa trang
Nhưng cũng đợi thời gian
Xanh thêm rồi tàn đi bao lần cỏ phủ
Dù can hay bất can kỷ sự
Cũng mặc nhiên mạc khả đương đầu (*)
Cái đáng sợ mà có biết sợ đâu
Khi ấy mới đúng là đáng sợ.

8/3/2010

Tịnh Mạc - PTS

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét