Bài viết

30/11/10

''Tình thư '' của lính (*)

Image and video hosting by TinyPic

Mở thùng thư trước cửa, liếc sơ và loại ra cả chục lá thư quảng cáo vớ vẩn, thì còn lại một lá thư với địa chỉ nơi gửi đến rất dài, hàng chục con số và có cả chữ ''OK'' trong đó (chẳng biết là ý nghĩa gì? ). Xem tên người gửi thì ra là nó.. Con lính chứ không phải thằng lính!
Con lính này ở đây hầu như quen  biết hết mọi người và nó đang cô đơn trong quân trường lắm, nên ai đó sau khi đọc lá thư của nó, có sự chia sẻ, hỏi han gì thì comment nhé. Tôi sẽ coppy và gửi cho nó đọc. Trước khi nó đi, nó phone cho tôi và dặn dò thấy tội  nghiệp rằng :

'' Bố già làm ơn, có bài gì viết trên blog coppy gửi cho con coi. Rồi nếu có ai thăm hỏi gì con, cũng coppy cho con đọc''

Nó là một ''độc giả'' trung thành của blog này, vì không ngày nào nó không chui vô vài lần đọc, nhưng bây giờ trong doanh trại ''quân đội nhân dân''  nó bị cấm internet, cấm điện thoại...cấm hết, trừ viết thư.

Thư nay nó viết :

Dear Bố già yêu dấu'',
.....
Vậy là con chính thức vô training cũng một tuần rồi. Tình trạng trong này còn tệ hơn ở tù của Mỹ nữa, he...he...he...không được xài điện thoại để gọi về nhà, chỉ khi nào tụi drii sergeants (tức là tụi trực tiếp huấn luyện) cho phép dùng cell phone thì tụi nó mới trả lại phone cho tụi con. Bình thường tụi nó tịch thu hết. Mà nó keo lắm, cả tuần lễ mà cho gọi có 5 phút.

Nguyên cái nhà con có khoảng 40 đứa nữ từ 18-40 tuổi, ngày nào cũng gây lộn,tranh chấp nhức đầu. Con chẳng nói câu nào để tránh phiền phức. Con chỉ có 3 từ để đối thoại với tụi nó là okie, fine, whatever. Kaka...
Mỗi ngày thời gian tập thể lực tới 2-4 h đồng hồ, toàn tập hít đất, tập muốn gãy tay. Nam nữ tập chung nên tụi Army đòi hỏi nữ cũng đạt tới trình độ của nam. Sống trong một tập thể lớn mới thấy có nhiều người mang tính cách khác nhau. Đa số cái ''tôi'' ai cũng to cả. Ai cũng muốn người khác nghe theo mình, mà bản thân thì không muốn tuân phục, nhưng vô tới đây rồi thì ai cũng phải hạ mình, phải tuân lệnh...Không thì ra tòa án binh. Tụi nam trong này nhiều đứa cũng tệ lắm, bon chen, nhỏ mọn không thua gì đàn bà. Con thích một điều trong cuộc Army Training này là nó làm cho mỗi người phải ''lộ nguyên hình''.

À có chuyện này mắc cười lắm, bà huấn luyện cho con là người Vn, cũng họ Nguyễn, cỡ 28-30t. Bả hét từ sáng tới tối. Tối 11-12h đang ngủ, bả cũng dựng lên bắt hít đất. Tụi drill sergeants trong này có giọng khỏe lắm. La hét nguyên ngày không mệt mỏi. Họ nói phải khó khăn với tụi con để tụi con bỏ đi những cái tôi. Để tụi con phải biết kỷ luật. Họ nói quân đội Mỹ hùng mạnh nhất thế giới vì Mỹ có chương trình huấn luyện binh sĩ nghiêm khắc và kỷ luật bậc nhất.

Hôm nay là Thanksgiving không có huấn luyện nên con mới có thời gian viết thư cho bố già. Dạo này con nhớ nhà, nhớ mọi người ở Vn ghê. Nhớ từng tiếng ồn, nhớ từng con đường, từng cảnh vật, nhớ những kỷ niệm từng trải qua. Haizzzz Thật ra bây giờ con cũng cô độc, vì ngoài bố già ra con chẳng còn biết liên lạc với ai ở Mỹ.

......

Con cảm thấy thích ở trong quân đội, hì hì...Mặc dù làm việc và huấn luyện cả ngày 14-15 giờ đồng hồ khá vất vả. Có nhiều đứa chịu không nổi ngày nào cũng khóc, nhưng con thích cái nhịp độ làm việc này, vì con cảm thấy mình hữu dụng và có mục tiêu cho tương lai.
Thôi con dừng ở đây vì gần 9 giờ đêm rồi, đèn chuẩn bị tắt, không thấy đường  viết cho bố già nữa. Bố già và ông bà ráng giữ gìn sức khỏe nha. Nếu bố già có nói chuyện với mọi người ở Vn thì cho con gửi lời hỏi thăm nhé.

Love u 

P/s : Nếu bố già có gửi thư cho con thì phía sau phong bì nhớ viết số 3.
___________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét