Bài viết

4/4/12

Tôi thích ăn...Thịt !


   Tôi rất thích ăn...thịt  Ä‚n tất cả những con bò trườn trên mặt đất, bÆ¡i lá»™i dưới nước và bay trên trời. Nói tóm lại là không chê con nào, không ăn con nào mà dị ứng cả. Cọp,gấu, sÆ¡n dương, rắn rết cÅ©ng từng ăn chứ đừng kể đến chó, mèo...
Cá»™ng vá»›i thói thèm thịt kinh niên là má»™t tá»­u lượng không tồi. Tá»­u lượng này thì không phải ''di truyền'' từ cha ông, cÅ©ng không do ''rèn luyện'' thường xuyên mà có, nhưng nó được ''phát triển'' theo...công lá»±c cá»§a mình.  Vá»›i hÆ¡n 30 năm luyện kungfu, thì chí ít tôi cÅ©ng có thể... nhậu thâu đêm suốt sáng.

Thuở còn là...hot boy  18 đôi mươi, thì cÅ©ng có chút đàng Ä‘iếm, chút yêng hùng cho ra vẻ mày râu, nhưng chưa từng sa đà mà đổ đốn. Dù cha mẹ tôi rất giống ...'' cháu ngoan bác Hồ '', nên luôn luôn cho tôi cái quyền '' độc lập -tá»± do -hạnh phúc'', mà không bao giờ có sá»± ngăn đường cấm chợ nào. Tôi muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i, muốn làm gì thì làm, muốn chÆ¡i gì thì chÆ¡i.

Thế nhưng trong ná»™i tâm tôi luôn có má»™t khát vọng mãnh liệt .  Đó là hướng tá»›i chiều sâu cá»§a tâm linh. lành mạnh hóa tinh thần và cố bảo toàn sá»± kiện cường cá»§a thân xác. Điều đó thì không gì má»›i mẻ  vá»›i những phương pháp tu trì cá»§a các tôn giáo từ cổ chí kim,nhưng đối vá»›i tôi trong lúc ấy thì lại là má»™t nan đề bởi không có ai là người hướng đạo và vá»›i má»™t má»› kiến thức há»—n độn giữa Công Giáo, Phật Giáo và...ma giáo  nên chẳng ra đâu vào đâu.
Trải qua má»™t thời gian khá dài vá»›i những bước chân rong ruổi ở nhiều nÆ¡i ''đình chùa -miếu mạo'', ngoài ra còn tá»›i tận trụ sở cá»§a đạo Tin Lành và Cao Đài để xin được 
''hỏi thăm thế sự'' đôi điều...

Qua chặng đường tầm đạo ấy cũng nhìn thấy nhiều điều hay dở khác nhau, mà cái nhìn lớn nhất là nhận ra mình là ai. Thấy mình rồi thì biết mình không phải bậc trí đức viên toàn mà có thể dấn thân ngay vào con đường khổ luyện. Không thể ngay lập tức mà ăn chay niệm phật, cũng không thể nào khép mình vào một tu viện mà suốt ngày tơ tưởng học đòi những điều thánh khiết cao siêu. Ừ đấy, có lần đi dự tu tại một tu hội chuyên chăm sóc bệnh nhân si đa giai đoạn cuối, nhìn các thầy tắm rửa, mớm ăn cho những thân xác lở lói, hôi hám...thì tôi liền...chạy mất dép, quên cả câu nói...see you... Cho tới giờ nghĩ tới cái mùi...si đa, mà còn muốn ói.

Thật. Lúc ấy mà ham hố chui vào tu thì chắc chắn sẽ thành tu...hú. Bởi ngoài những điều kiện cần thiết của người tu, thì khi đó mình lại có thêm bản tính ngông nghênh, tự cao tự đại và kiêm luôn tự tiện. Thôi thì chọn cách '' Thân Giáo '', để chính mình tự dạy lấy mình trước, sau đó mới cầu người dạy cho mình ( chuyện cầu đạo dài dòng thì kể sau vậy ). Từ đó tôi quyết đặt ra những nguyên tắc cho cuộc sống, theo kiểu tự tìm một con đường, tự bước với một lối đi. Bắt đầu là việc hạn chế tối đa việc sát sinh, hại vật. Việc làm này làm không phải vì sợ luân hồi, quả báo chi hết, không sợ kiếp sau mình sẽ hóa kiếp thành những sinh linh kia, để cho chúng giết lại. Mà do thấy được chúng đều là những thọ tạo tốt lành, thì không nên lạm sát ,hay lạm dụng thân mạng chúng cho cái...máu ác của mình. Điều đó ít nhiều cũng làm cho tính nết sẽ hiền lành đi và dễ sống hòa hợp với môi trường sống quanh mình hơn. Kế đến là việc ăn chay. Dù không thể ăn chay trường như các tín hữu tốt lành của phật giáo, nhưng cũng có những ngày chay bắt buộc trong tuần và một mùa trong năm. Điều này cũng chẳng mong làm thánh làm tiên gì, nhưng có cũng giúp triệt hạ bớt những đòi hỏi vô lối của tính xác thịt hưởng thụ. Việc từ bỏ không ăn một cái đùi gà ngọt ngào sẵn sàng trên bàn, xem ra dễ hơn nhiều từ bỏ một cái đùi...người nóng hổi sẵn sàng dâng hiến.

Nhưng nếu đùi gà mà còn thèm nhỏ rãi, kiêng không nổi, thì đùi... người, phải biết làm sao? Đùi gì cũng ''xơi'' tuốt, ''xơi'' vô tội vạ, vô ý thức thì còn thua cả con vật nữa là.

Rồi có má»™t thời gian rất dài ít khi mặc âu phục, quanh năm chỉ khoác cái võ phục Ä‘en thùi Ä‘i khắp nÆ¡i. Điều đó khiến không ít người tưởng là kẻ tẩu hỏa nhập ma hay là thằng...biến thái . Những loại quần áo, giày dép  sặc sỡ, êm ái, thì đôi khi cÅ©ng...thèm, nhưng phải cắn lòng mà không tÆ¡ tưởng. Tóc tai  cÅ©ng thế, thường cắt ngắn như thằng tù, dù khi để tóc dài thì nhiều người khen nhìn nom như...lãng tá»­ (mà chính mình cÅ©ng thấy thế ) . Những Ä‘iều đó nó giúp cho bá»›t Ä‘i những Ä‘am mê nhục dục hay vật chất tầm thường và cÅ©ng dá»… gần gÅ©i vá»›i những người thấp bé trong những mối quan hệ thường nhật. Nó cÅ©ng Ä‘em lại má»™t tiếng nói phản kháng trước những Ä‘iều tàn hại, xấu ác cá»§a xã há»™i, cá»§a những người thân cận.

Vá»›i những Ä‘iều giản đơn nhưng thá»±c hiện kiều '' trường kỳ kháng chiến'' ấy, thì cÅ©ng không đơn giản. Cái mình đối phó lá»›n nhất là chính mình. Bởi khó nhất là mình phải chọn lá»±a làm gì những lúc mà không ai biết, không ai thấy việc mình Ä‘ang làm. Giá trị đạo đức cá»§a má»™t con người không phải nÆ¡i những việc họ làm mà ai cÅ©ng biết, mà chính là nÆ¡i những việc họ làm mà không ai hoặc ít ai biết. Cứ từ từ như thế để trá»±c chỉ nhân tâm.  Việc xấu ác gì mình có làm, thì chính mình phải nhận ra hậu quả cùng tá»± nhận sá»± cắn rứt cÅ©ng như tá»± đề ra má»™t bản án cho chính mình. Nhờ đó mà lâu nay tôi vẫn giữ được nét tinh thần còn những góc tinh khôi riêng biệt  trong những khoảng tối vẫn luôn chờ chá»±c, lảng vảng đâu đó. Rồi cÅ©ng nhờ đó mà tôi  Ä‘ã Ä‘i vào lòng cá»§a không ít người và làm được nhiều việc tốt lành khác. Dù  những việc tốt lành đó, có thể không thành công như mong muốn, nhưng cÅ©ng tá»± hào là làm vá»›i má»™t lòng thiện chí. Làm vì con người chứ không vì trời hay vì chính mình. Tôi chẳng làm má»™t Ä‘iều gì tốt lành để như là sá»± trả giá mua cái vé thiên đàng bao giờ cả. 

Gần ná»­a đời báº
¡c tóc, thấm nhừ đòn roi nhân thế mà mong xây cho chính mình má»™t tư tưởng và bản lÄ©nh phục vụ cho tư tưởng ấy, tôi lại đắng lòng khi thấy không biết bao con người sa đắm trong mê lạc. Họ tìm vui trong tá»™i lá»—i và Ä‘au đớn cÅ©ng từ những niềm vui tá»™i lá»—i ấy. Biết bao con người lỡ lầm má»™t bước mà buông thả suốt đời. cứ trượt hết vết này tá»›i vết kia, không thể nào đứng dậy nổi nữa. Để tuổi thanh xuân thì ngụp lặn toàn ao thối, bùn tanh, đến trung niên thì thất bại hoàn toàn và tuổi già chắc chắn sẽ là chuá»—i ngày vất vưởng sống không bằng chết.

Có thể chính họ cũng chấp nhận cuộc sống ấy, như cá trê trong cống rãnh...Một khi cái nhớp nháp, ô uế, đã thành quen.

Nhưng tôi vẫn còn chút niềm hy vọng cho những ai Ä‘ang chập chững  bước vào đời, hay cho những ai muốn chạy ra từ vá»±c tối. Tôi mong muốn họ sẽ bước Ä‘i từ từ, làm những Ä‘iều nhỏ nhất. Hãy khoan ngồi đọc những bài kinh kệ cao siêu cổ kính, mà hãy đọc má»™t mẩu truyện hay, má»™t thông tin bổ ích, thay vào những những truyện tầm xàm, dâm loàn, độc địa...
Thỉnh thoảng bớt đi một món ăn ngon, thỉnh thoảng không mua một món đồ xa xỉ, thỉnh thoảng giúp cho ai đó, và thỉnh thoảng nhìn vào mắt... con chó, để thấy có khi nó còn trong trẻo gấp trăm đôi mắt mình.

Tôi rất thích ăn thịt. Giờ tôi vẫn rất thích ăn thịt, nhưng tôi cũng rất thích ăn chay.

Xin hãy cùng tôi chuyển biến chính mình theo chiều hướng thượng. Hoặc ít nhất là theo chiều con sóng. Nghĩa là lúc sụt lúc trồi, mà giành giật, chiến đấu với điều thiện ác.

Đừng chìm nghỉm và thành thây ma dật dờ dưới đáy sâu của biển đời !


Tịnh Mạc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét