Bài viết

10/5/11

Bài thơ ghét nhất

Image and video hosting by TinyPic

Ngày hôm qua có một bạn trẻ của blog muốn tôi tặng bạn ấy một  bài thơ, mà phải là bài thơ nào của tôi mà tôi ghét nhất. 

Tôi chọn bài này để đề tặng bởi lẽ nó là một bài nghe qua thì có vẻ thoát trần lắm, nhưng thực thì tác giả viết ra cả chục năm nay mà vẫn làm chưa được như ý muốn. Hay nói đúng hơn là làm được gần một nửa của nội dung 4 câu thơ ấy.

Câu đầu tiên " Tự đến tự đi chẳng hẹn hò'' . Xưa nay đến đâu cũng chẳng mong ai đón mừng và đi cũng chẳng bao giờ muốn sự tiễn đưa quyến luyến của người khác. Điều này hẳn những thân nhân cận kề cũng đã từng nhiều lần cảm nghiệm. " Chẳng  niềm hoan lạc, nỗi âu lo '' thì chỉ được 40%. Ít khi hoan lạc, mừng reo, hớn hở thì có. Nhưng không âu lo, suy tư, thở dài...thì chẳng được là bao. " Trái tim không ngủ yên'' bởi vì nó vẫn...đập. Biết sao được? Vô tư lự như cỏ cây, nghĩ cho cùng cũng không ổn lắm.

" Sổ phá lợi danh không tiếc nữa '' .. Câu này thì cũng tàm tạm. Tàm tạm là ở chỗ không phải đã hoàn toàn ''sổ phá'' nhưng đã biết dừng lại để ''tri túc thường túc'', biết đủ là đủ. Biết cái gì lúc nào phải kết thúc mà thôi.

''Quên đi nhân thế chuyện cơ đồ''.. Câu này thì khó nhất. Chuyện cơ đồ có thể sẽ quên, nếu như nó thành công rồi...chán, hay thất bại rồi...nản. Thế nhưng, nhân thế thì làm sao quên, khi mình vẫn còn là nhân thế? Ân tình biết mấy chưa báo đáp, không biết mà báo đáp hay không thể báo đáp. Oán hận dù không đòi, không tìm, không trả... Dù đôi khi muốn lấy ân báo oán, nhưng ân chẳng được đón nhận, hay người kết oán cũng chẳng biết chừ nơi đâu. Vậy thì vẫn nhớ ít gì.

Rồi còn sống thì còn nghiệp duyên. Hạt gieo khi nảo khi nao vẫn còn thành trái chín. Có duyên vẫn gặp mặt, còn nợ thì vẫn có kẻ đòi, còn cảm thì vẫn có...tình...

Chạy , biết chạy đi đâu? Mà làm gì phải chạy?

******

Thế thì có lẽ bài thơ trên là bài đáng ghét nhất. Bởi nói mà không làm được. Mà có làm được thì cũng ít nhiều phải đau đớn, hy sinh...Phải trầy vi tróc vảy. Phải lột hết cái xác phàm nhân.

Vậy còn lâu lắm đó !

Tịnh Mạc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét