
Trong rất nhiều phim kiếm hiệp có những nhân vật là ''đạo sĩ '' luôn tìm đủ mọi phương cách để hòng mong cho tôn giáo của mình trở nên quốc giáo và bản thân họ trở thành quốc sư. Việc này là một sự thật mà từ xưa cho tới hiện nay vẫn còn xảy ra. Bởi nó xuất phát từ một ý thức muốn hoằng truyền cho một tôn giáo nào đó đến với hết thảy mọi người. Mà muốn hoằng truyền nó thật nhanh thì phải làm cách nào để cho nó trở thành đệ nhất thiên hạ. Mà muốn trở thành đệ nhất thiên hạ thì cần phải có sức mạnh để trấn áp lòng người. Mà muốn trấn áp lòng người thì cần phải có binh quyền. Muốn có binh quyền thì phải tham chính ( tham gia vào thể chế chính trị ) hoặc ngon lành hơn là đứng trên cả các thế lực chính trị.
Con đường đó thì hầu hết các tôn giáo đã dùng đến. Để có nhiều quốc gia đã chọn (hoặc bị) TCG làm quốc giáo, hay PG, HG cũng từng hoặc đang là tôn giáo chính của một đất nước nào đó. Rồi những tôn giáo ấy từng có một thời hoàng kim lừng lẫy mà hình thành nên những thành tựu về đạo lẫn đời phải nói là đáng kinh ngạc.
Thế nhưng cái mẫu số chung của quyền lực là sự đam mê khó lòng dứt bỏ. Tư tưởng thống trị bao giờ cũng dẫn tới lòng tham không đáy. Rồi khi lòng tham khởi phát thì kéo theo sau nó là thủ đoạn và không loại trừ bất cứ sự tàn bạo nào để thỏa mãn cho lòng tham ấy. Bởi thế một tôn giáo cho dù là tốt lành đến mấy, nhưng các vị lãnh đạo nếu muốn thống trị kẻ khác thì cũng sẽ đi vào con đường ''gươm giáo'' ấy. Nếu ít hơn thì cũng gây ra sự bất công tràn lan với những ai không cùng hay chống lại niềm tin của họ. Hay nhúng tay can dự với tư thế chỉ đạo vào cách điều hành đất nước, sự giáo dục con người. Phản bác lại những luận điểm khoa học khi không đủ trình độ hay chỉ bằng cái gọi là kinh nghiệm tôn giáo rất riêng...Những điều ấy sẽ khiến cho xã hội mất thăng bằng, đi ngược lại sự tiến bộ cần phải có của nó .
*****
Đất nước Hoa Kỳ được hình thành từ một những nhóm người bỏ nguyên quán vì lý do tôn giáo , để ra đi tìm một miền đất mới. Họ hiểu rõ những đau khổ khi cái ách tôn giáo từ các con người cuồng đạo đặt lên vai mình. Cho nên ngay từ ban đầu họ đã áp dụng chủ nghĩa chính quyền thế tục hay còn gọi là sự nhân đạo thế tục, để phân biệt rõ ràng giữa xã hội dân sự và tôn giáo. Có nghĩa là họ đã loại bỏ ngay từ buổi đầu tiên cái tư tưởng '' Thần quyền thống trị thế quyền ''. Để từ đó đất nước này không và sẽ không bao giờ chịu áp lực bởi bất cứ tôn giáo nào và cũng không một tôn giáo nào có thể áp đặt chủ thuyết của họ lên toàn xã hội. Rồi những hoạt động của tôn giáo cũng không thể làm phiền nhiễu những người không muốn tham dự vào tôn giáo đó.
Tiếng chuông nhà thờ, tiếng trống nhà chùa trong buổi sớm tinh sương có thể rất thiêng liêng, ngọt ngào, gần gũi với các tín đồ của họ, nhưng nó lại chẳng khác gì tràng súng liên thanh bắn vào lỗ tai những ai ngoại đạo đang cần giấc ngủ yên tĩnh. Cái tự do của mình rất có thể làm mất đi sự tự do của người khác, thì sự tự do hành đạo cũng thế mà thôi.
Vì thế và còn vô vàn những lý do chính đáng khác, nên hầu hết các quốc gia hiện nay trên thế giới đều theo đuổi chủ nghĩa chính quyền thế tục. Để chính quyền là một trọng tài có đủ mọi quyền lực mà điều hành đất nước . Đương nhiên chính quyền thế tục đó phải bởi sự bầu cử tự do minh bạch và với thể chế đa đảng tam quyền phân lập rõ ràng. Để minh chứng cho điều rằng .. Đất nước không phải chỉ là của một đảng phái hay một tôn giáo nào.
*****
Là người Công Giáo nhưng nếu ai đó hỏi tôi có muốn tôn giáo mình trở nên quốc giáo để lãnh đạo đất nước hay không? Câu trả lời sẽ là không bao giờ. Bởi đất nước bao lâu nay ở trong thể chế độc đảng, mà nay lại trở thành quốc gia độc... đạo, thì khác gì thoát khỏi cộng sản này lại thành một thứ ''cộng sản'' khác. Các nhà lãnh đạo thì người ta ví như tã lót. Phải năng thay để khỏi bốc mùi nhơ uế. Mà lãnh đạo tôn giáo thì còn gọi là lãnh đạo tinh thần. Lãnh đạo tinh thần thì có nghĩa nào đó như cha như mẹ.
Cha mẹ dạy đúng thì nghe. Nói sai thì cũng ậm ừ cho tròn đạo hiếu thảo. Nhưng sự ấy là sự cá nhân chứ không thể là cái chung của toàn xã hội. Bố mình bảo thì mình thưa. Bố mình bảo người khác thì muốn thưa hay không là quyền của họ.
Với phàm nhân thì sự độc tôn sớm muộn cũng thành độc tài. Mà độc tài thì bao giờ cũng dễ thành độc...ác.
Do đó mà chính quyền và tôn giáo phải phân lập với nhau, nhưng không thể thống trị nhau. Như hình thái âm và dương phải có sự cân bằng , để dù có mâu thuẫn nhau, nhưng lại bổ sung và luôn cần thiết nhau.
Chính quyền và tôn giáo, hay tôn giáo và khoa học cũng phải như thế.
Tịnh Mạc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét