Đời có lẽ sẽ buồn nhiều lắm đấy Càng ngẫm suy càng thấy rõ phù du Mình là mình kệ người tục kẻ tu Họ mặc họ đừng mong gì như họ Bao là nghiệp cũng có nghề gõ mõ Y pháp thôi chớ dại dột y nhân Loài phàm trần đâu dễ biết giả chân Sau bóng tối có khi còn gian trá Đời ừ sẽ trùng trùng là vất vả Cơm áo lo còn mỏi mệt dài lâu Giọt nắng chiều giữa ánh mắt thẳm sâu Nhẹ mi chớp muôn lá vàng rơi rụng Đời có thể cam chịu nhiều bất xứng
Kẻ tài hoa mang phận bạc vì sao Đừng chỉ trời, đừng than khóc nghẹn ngào Mỹ nhân chẳng bạc đầu như danh tướng Càng nghĩ suy càng thấy nhiều giả tưởng Nhoẻn miệng cười tạm quên những chua cay Mở trang kinh chiêm ngắm sự trời Tây Rồi khép mắt biết ta còn Nam Bắc Đời luôn dạy những bài thơ thất luật Bằng trắc chi, đâu thấy gió xuôi buồm Sống còn ghi trong tâm khảm thiện lương Thì có lẽ còn trăm cay ngàn đắng
Sóng lớn phủ cuồng phong bạc trắng Giữa đêm đen và tro xám tình ân Giữa cõi buồn ngày thêm vắng nghĩa thân Dần trơ trọi giống xương rồng trên cát Tàn rất nhanh như những gì bạo phát Hận rồi yêu yêu rồi hận mà quên Cứng cỏi thôi chớ tỏ nỗi lụy phiền Sự ràng buộc vung gươm mà rảnh thoát **** Thế sự du du kệ cứ già (*) Vô cùng thiên địa một đời ta Thời lai cười khẩy phù du nữa Vận khứ buồn chi cũng thế mà !
Tịnh Mạc (*) Thế sự du du nại lão hà Vô cùng thiên địa nhập hàm ca Thời lai đồ điếu thành công dị Vận khứ anh hùng ẩm hận đa.
( Trích bài Thuật Hoài của Đặng Dung )
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét